Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

Chuyện gà sinh viên part 3: Trước giờ hành động
                                                    Mưu hèn kế bẩn đã xong
                                          Đến giờ thực hiện trong lòng nôn nao
Quần áo xộc xệch, ánh mắt lờ đờ, gà thức dậy lúc 6h để chuẩn bị ngoại hình cho một ngày hết sức đặc biệt, gà nheo mắt nhìn vào mảnh giấy vàng ố nồng nặc mùi mắm tôm của thèn cóc ghẻ gửi gà lúc tối sau khi cả hai làm bữa bún đậu mắm tôm hoành tráng , lúc gửi nó còn thòng thêm một câu : “ mày hãy nhớ là phải hoàn thành hết mấy mục tao ghi, à mà con thông báo cho mày một tin buồn trước đại chiến là cái quần đỏ chấm bi mà mày phơi lúc chiều, nó bị gió cuốn bay đến chỗ thùng rác, lão chủ nhà tưởng là giẻ rách nên đem lót cho ổ chó mới đẻ, tao thấy tiếc cho mày vì màu đỏ là màu may mắn nên lựa lúc lão đi tao đã giằng co kịch liệt với con bẹc giê để mang về cho mày đây, tuy có rách 7 lỗ và có hôi chút nhưng vẫn còn dùng dc đến lúc mày nhận tiền gửi lên cuối tháng, tao định nói với mày sớm hơn nhưng sợ mày buồn làm mất tinh thần và đặc biệt hơn là sợ mày đổi ý không đãi bún tao ăn nữa. Tao đã làm hết sức vì mày rồi đó, cố lên, gà forever !”. Gà ngán ngẩm lắc đầu, còn nhớ khi xưa, nó với quần đỏ chấm bi là đôi bạn thân không rồi, nó nhớ cảm cảm giác chua xót, mát mẻ khi mặc cái quần ấy xem đá banh lúc khuya trong quán café đầy muỗi và gió hay những lúc gà hãnh diện tột cùng khi cũng được ai dõi theo trong lúc nó mặc quần đỏ chấm bi đá banh, gà mở bài “ gạt đi nước mắt” của Noo Phước Thịnh ra và gặm nhấm một nỗi buồn vô hạn hòa quyện với cái mùi hôi bốc lên từ cái quần bị đem đi lót ổ chó.



6h45, một gã sơ mi, quần âu, tóc vuốt ngược, mặt mày sáng láng đang bước vào cổng trường, trên tay cầm cái mũ bảo hiểm mà ở phía bên phải có ghi câu sologan : “mũ bảo hiểm Trần Tiến  , nâng niu đầu lâu Việt”. Gà rảo bước trên con đường quen thuộc, mọi ánh mắt đều đổ về phía gà như một minh tinh hollywood, gà được thể đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, từng hạt gàu của gà bay lả tả như họ vãi muối gạo cúng rằm ngoài đường. đôi mắt gà lơ đểnh nhìn về phía xa xa nơi có hàng xe đỏ chót. Bỗng nhiên thằng gà rừng chạy lại, thằng này thì tính tình thật thà nhưng với tác phong đúng tầm đẳng cấp thanh niên tri thức bấy giờ, gà không thể nói chuyện một cách xởi lởi với cái thằng có bộ dang nhếch nhác như  gà rừng được. Gà lên tiếng :
-       - Chào người anh em, đã bấy lâu nay bạn chưa tới tệ xá của mình  ?
-        -Gì zậy cha nội, sến súa zữ zậy, kéo khóa quần lên kìa, nãy giờ ai cũng chỉ trỏ - gà rừng dội gáo nước lạnh vào mặt gà
-        -Á đù !
Đúng là người tính không bằng máy tính, ai ngờ đâu chiếc quần cũ mà gà mượn thèn chuột cống phòng bên lại bị gỉ sét cái phẹc ma tuya nên có kéo lên hay xuống thì đều hở cả. gà luống cuống khép nép theo chiều nắng ấm rồi xa dần rồi lẩn khuất vào cái nhà vệ sinh nồng nặc mùi amoniac. Gà tức tốc móc túi gọi ngay cho thằng cóc ghẻ
-        - Alo, nhục như con cá nục mày ạ
-        - Gì mày thành công rồi à, trưa nay ăn bánh tráng cuốn cá nục liên hoan à- giọng cóc mang đầy vẻ ngái ngủ
-        - Ăn cái đầu mày nghe tao kể đây….
-        -Hế..hế…, sao mày lại mượn thằng chuột cống, thằng này hình như bị ghẻ đó mày
-        -Sợ đêk gì, ta cũng bị tổ đỉa đây nè, giờ tính sao, sao nhọ thế không biết
-        -Chờ đó, tao đến giờ !
Một tiếng sau, Gia Cát cóc ghẻ- quân sư đầy tài năng với đầu óc chứa đầy những mưu hèn kế bẩn, cóc xuất hiện mang theo niềm tin hy vọng để mở ra một chân trời sáng lạn và bớt nhọ hơn cho gà, trên tay cóc cầm một chai keo dán 502, gương mặt cóc đằng đằng sát khí, đôi mắt cương nghị, thần thái oai phong lẫm liệt, bước chân đầy tự tin và vững chãi tiến vào nhà vệ sinh. Bỗng nhiên một cái guốc made in china bay thẳng vào mặt cóc, cóc ghẻ choáng váng
-        -Á đù, lộn phòng nữ- cóc ghẻ thì thầm rùi lủi gấp
Lần này là đúng địa chỉ, cóc ghẻ lên tiếng
-        -Mày đâu rồi gà ?
-        -Tao đây, trong này nè, có cách giúp tao chưa
-        -Rồi tao lo được mà
-        -Mặt mày sao zậy, sao có dấu đỏ trên trán thế ?
-        -À tao đánh nhau với bọn biến thái ngoài phố đó mày, thôi tập trung zô chuyện mày đi
Rồi từ trong phòng vệ sinh vang lên nhưng tiếng rú kinh dị, kèm những lời nói cay điếng : “ tổ cha mày, nhỏ keo trúng  **** của tao rồi, nhỏ cho trúng cái pa tuya á cha nội ”





 Một lúc khá lâu sau, gà bước ra khỏi WC, cái mùi hóa chất của keo cộng với sự bỏng rát nơi đáy quần do thèn cóc ghẻ nhỏ nhầm làm bước đi của gà kém tự tin hẳn, trông cứ như mấy thèn táo bón lỡ ị đùn vì không đến kịp nhà vệ sinh vậy. Cóc vỗ vai gà
-        -Vạn sự khởi đầu nan mày ạ, mày xem chả phải tuần trước mày ăn bún mà gắp miếng đầu tiên đã dính ngay con gián chết, thế mà mày vẫn ăn bình thường đó sao
-        -Tổ cha mày, mày còn nói nữa, tao gắp lên đã thấy nghi rồi, nói với mày thì mày kêu đó là thịt bò kobe rất tốt cho móng chân và lông mũi
-        -Thì ai biết đâu, tao tưởng quán mụ tư béo hôm đó khuyến mãi cho khách quen với lại lúc đó con gián nát bấy rồi
-        -Thôi dẹp vô chủ đề chính, biển số em tao thuộc rồi giờ tính sao
-        -Ban ngày làm gì có sao trăng mà tính mày, vô đâm thủng lốp xe thôi, mày có đem theo con dao tao mua lúc chiều chưa
-        -Có mà sao mày không lựa cái nào ngầu xíu, sao lại mua cái dao cán hồng đã thế lại in chữ KOTEX nữa
-        -À con phòng bên mua băng vệ sinh có tặng kèm theo đó mày, tao mượn cho đó
-        -Thằng chết bầm, thôi đi ra nhà xe cha nội !
Cóc và gà thoăn thoắt đi hệt như 2 con chó đánh hơi thấy cục xương thừa bị rơi khỏi nồi bún.
Đúng 10h35 sáng ngày 28/11, 2 thằng thanh niên trẻ trâu tiến hành chiến dịch “ đâm lốp cưa gái”. Sau vài lần đâm hụt cũng đâm trúng mà đêk lủng vì con dao KOTEX made in cộng hòa séch quá cùn, cuối cùng chiếc atila đỏ chót vót đã thủng một lỗ to tổ bố ở bánh sau. Gà bước ra ghế đá, mồ hôi anh nhễ nhại vương từng giọt trên cái áo sơ mi trắng hiệu VÕ TÒNG đã ngã sang màu cháo lòng, gà tiến về cái ghế đá màu rêu tàn phai theo năm tháng, ở góc sân trầm mặc ấy, đôi mắt xếch lên của cóc ghẻ cộng thêm cái nụ cười nham nhở hở cả lợi lẫn mấy cái răng vàng ố của hắn làm cho không gian lãng mạn trở nên nồng nặc mùi mắm tôm rẻ tiền ngoài chợ. Cóc vỗ vai gà và không quên nhắc món nợ 20 chục tuần trước gà mượn cóc đãi chè cáo, gà nở một nụ cười lố bịch khi mà trên răng còn vương cọng hành lá ăn bún lúc sáng. Cả hai chàng trai tay không bắt cáo cùng nhìn về hướng chiếc Atila khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, hôm ấy trời rất trong và đầy nắng ấm, một phút trước giờ hành động
                                To be continued
                                                                       ROY

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét