Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

chuyện gà sinh viên part 2 :quân sư cóc ghẻ và tuyệt kế đâm lốp tán gái

                                                     Chuyện tình trắc trở gian nan !
                                              Bè bạn giúp sức, an nhàn được không ?
Một đêm kinh hoàng của gà đã qua, dường như việc xin số phone của một mỹ nhân như cáo đối với gà là một điều quá sức. Nhưng gà sẽ bỏ cuộc chăng, không, dứt khoát là không bởi vì nếu cuộc tình gà dừng ở đây thì lấy quái gì để viết tiếp
Như vua hài Châu Tinh Trì từng nói, bí quyết tán gái không ngoài hai chữ là đẹp trai. Gà quyết định tân trang nhan sắc của mình. Trước tiên gà sẽ cắt tóc, nơi gà tin tưởng giao phó cái ổ rơm của mình chính là hiệu cắt tóc Kenny Tèo mới mở ở đầu hẻm. Chủ quán Tèo với nụ cười như được mùa cộng với cái nháy mắt đầy ẩn ý đon đả mời gà ngồi vào ghế. Sau một hồi quần thảo với cái đầu đầy rận và gàu của gà, ông chủ tiệm đã cho ra lò quả đầu thời trang xéo trên lệch dưới y hệt mấy thằng vượt ngục ở trại giam Chí Hòa. Việc cắt tóc làm gà tự tin hẳn, gà đi phăng phăng trên đường, miệng hót líu lo, chân đi thoắt thoắt, cái đầu nghêng nghênh, trông gà chẳng khác gì mấy thằng bán vé số vừa vào nghề.

Vậy đã xong phần ngoại hình, bây giờ là kế hoạch tác chiến. Còn nhớ thời kỳ tam quốc xưa, đến cả Lưu Bị tài đức thế mà còn phải lên núi mời Khổng Minh trợ lực thì không có lý do gì để gà không tìm một quân sư quạt mo, lần này gà quyết định mời thằng cóc ghẻ tầng 2 hạ sơn xuống tầng 1 ẩm thấp của gà để tham gia tư vấn cũng như lên kế hoạch. Phải nói rằng thằng cóc ghẻ này khá là mưu mẹo, cuộc tình của nó với nàng ếch tím khoa môi trường đến bây giờ vẫn là một ẩn số đối với xóm nhà lá của gà. Ngồi mơ màng giữa đống mùi hôi hám bốc lên từ vài đôi tất cũ chưa giặt ở phòng gà, cóc gặm nhàm nhoàng từng miếng xương mà ông chủ nhà đã để lại cho tụi nó từ bữa tiệc cưới con gái ông  hôm kia, cóc buông những lời đầy vẻ khinh miệt: “ Tao nói thật, cái mặt mày như con chó bẹc giê của lão chủ nhà, mắt mày thì lờ đờ như mấy thằng hút chích, thân hình mày còm nhom như mấy thằng ung thư giai đoạn cuối đã thế tay mày còn có cái tật run run giống y như mấy thằng hay quay *** buổi tối , nói chung là mày không thể xấu hơn được nữa rồi gà ạ. Việc tán gái như đánh trận, phải cương nhu phối hợp, không thể cứ xồn xồn như Trương Phi nhưng cũng không thể ẻo lả như mấy thằng thái giám được!”, nói đoạn cóc lấy tay cạy miếng thịt mắc trong khóe răng rồi nói tiếp :
-         Nhưng không sao gà ạ, đã có tao đây rồi, ngay cả thằng tác giả trường kỳ FA thì tao cũng lo được tất
-         Ơ thế mày tư vấn cho thằng tác giả mà sao đến giờ nó vẫn lẻ bóng thế
-         Tao thì đằng cấp rồi nhưng thằng tác giả nó ngu có đào tạo mày ạ, tướng giỏi mà gặp binh quèn kể cũng  bỏ, mày có xem trận Việt Nam gặp tụi Mã Lai không, ông HLV giỏi thế mà thằng số 5 lại đá ức chế không chịu được, thằng tác giả này cũng y như thế!
-         Thế bao giờ tao với mày bắt đầu kế hoạch ?
-         Chiều đi mày ạ, giờ tao thấy hơi đau bụng, chết tiệt, hình như thịt này hư rồi mày ạ, hèn gì lão chủ nhà đưa cho mình ăn mà không cho con chó bẹc giê của lão, tao về phòng đi vệ sinh đã, có gì chiều ra bờ đê hóng mát rồi bàn tiếp !


 Buổi chiều, khi trên không có những đám mây bàng bạc, gà dạo bước trên con đường sỏi đá quanh co đầy quen thuộc tiến đến cây phượng mà xe chở rác của công ty đô thị môi trường hay đỗ, gà đã thấy cóc đứng đó, bên dòng sông đen ngòm như mực lậu mà bọn tàu tuồng hàng qua Việt Nam. Gà lên tiếng :
-         Giờ sao mày, trước tiên tao cần làm gì ?
-         Trước hết mày cần kể cho tao nghe mọi chuyện cái đã !
Thế là gà kể hết, kể luôn cả những nổi niềm chất chứa trong lòng bấy lâu nay đồng thời thú nhận luôn chuyện hôm đãi chè cáo, gà đã mặc nhầm cái quần của cóc nên 20 chục ngàn tiền chè là của nó.
-         Thèn chó, mày biết tiền đó để tao mua cái quần đùi mới không, quần tao rách hết rồi lấy gì mốt đá banh !
-         Quần đùi cần gì phải mới, để về nhà tao tặng mày cái quần đỏ chấm bi của tao, đảm bảo khi vào sân mày sẽ nổi bật nhất đội
-         Thôi cha nội mày định để giang hồ cười vào mặt tao à, chuyện quần áo tính sau, tao nói thế này, sao khi nghe mày kể xong thì tao khẳng định mày quá nóng vội, mày là thằng cầm cưa nhưng cưa mày quá cùn đến độ cưa cọng rau muống cũng không được huống hồ đi cưa cây cổ thụ, mày cần phải vận dụng cái đầu
-         Thế tao phải vận dụng thế nào đây ?
-         Tao ví dụ nhé , lúc mày nói chuyện với cáo tại sao mày cứ phải nhắc đến những thứ như Ngọc Trinh, Khả Ngân, victoria secrect ..nghe như bọn háo sắc đầu đường ngõ chợ. Mày hãy đề cập đến những thứ gì đó văn minh nhưng dí dỏm chẳng hạn như chuyện Sơn Tùng đạo nhạc chẳng hạn
-         Vậy à, nếu tao làm vậy có xin được số phone của em không ?
-         cũng chưa chắc nhưng sao mày hấp tấp thế, cùng lắm thì tao với mày theo đuôi em về tận nhà rồi kiếm số điện thoại nhà của em cáo, cái gì nó cũng phải từ từ thì thịt nó mới nhừ.
-         Nhưng em này ở trọ mày ạ !
-         Ở trọ tao cũng có cách
-         Nghe mày nói tao rất tin tưởng, vậy trước tiên tao cụ thể phải làm gì ?


-         Mày nói tao nghe xem em nó đi xe gì ?
-         Hình như con Attila đỏ mày ạ, em cáo ngồi trên chiếc này trông sexy lắm !
-         Tổ cha mày, háo sắc cho cố vào, phải vận dụng cái đầu mày vô, thế mày đã thấy cơ hội của mình chưa ?
-         Cơ hội quái gì mày, em ấy quyến rũ khi đi xe làm mấy thằng trẻ trâu bu theo tán tỉnh quá trời !
-         Không biết thì dựa cột mà nghe, thằng ngu ! Tao nói mày nghe xe này nó nặng thấy tổ đi thì được chớ dắt bộ là một vấn đề với con gái đó, mai mày hãy đi bộ và mang theo một cái nón bảo hiểm vờ như là có người chở, sau đó mày âm thầm đâm thủng lốp xe em nó, ra về mày ga lăng dắt xe em nó tới chỗ vá hộ, trong lúc chờ đợi hãy nói những thứ tao vừa chỉ mày, lúc vá xong thì làm điệu bộ như mày cần đi đây gấp và muốn đi nhờ xe em, em nó cảm kích hành động hiệp nghĩa của mày thì việc gì không cho mày lên xe,  cứ thế thừa thắng xông lên thôi,  mày hãy giành quyền lái xe, yêu cầu em ôm sát mình. Rồi vì chuyện em cho đi nhờ nên muốn mời em nó một ly nước và thế là chuyện tình cứ thế mãi trôi như hoa trên dòng sông, tao đảm bảo với mày khi 2 con người gần gũi với nhau như thế thì kiểu gì cũng nảy sinh những rung động và đến lúc nào đó không những số phone mà cả số đo 3 vòng của em cáo mày cũng sẽ biết nốt. Nói chung là mày phải tạo ấn tượng tốt cho em ấy trong lần gặp mặt thứ 2 để bù những sai lầm một cách có hệ thống của mày trong lần gặp đầu
-         Được không mày, tao thấy giống phim kể về mấy thằng dở hơi vậy !
-         Yên tâm đi, chuyện tao với mày làm hơi giống phim nhưng đây là truyện và mày là nhân vật chính thì sợ quái gì !
-         Phải không mày, thằng tác giả hay để tao nhọ lắm
-         Không sao đâu, tao với nó cùng mạng mobile, tối tao gọi điện cho nó là được chứ gì, an tâm đi

Cóc vỗ vai an ủi gà, gà nuốt nước miến cái ực. Khung cảnh bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường như báo hiệu một cơn bão sắp đến sau khi cóc ghẻ trình bày kế hoạch táo bạo của nó, vậy cuộc đời sẽ nở hoa hay cuộc sống bế tắc đây, gà không biết được. Gà hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh tinh thần, mùi bốc lên từ thùng rác kế đó nồng quá!


                                           To be continued

Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014

chuyện gà sinh viên part 1 : lần đầu gặp mặt

                                                 Trai nghèo mà yêu gái xinh
                                          Thiếu tiền, xe dỏm, tán thế nào đây
Cũng như bao thằng sinh viên quèn khác, gà là một thằng trẻ trâu chưa có lấy một mảnh tình vắt vai. Thật ra thì với cái bộ dạng rách trên thủng dưới cộng với cái túi tiền cạn đáy của nó thì có chó mới thèm. Ấy vậy nhưng gà rất hay mơ mộng và tự nhận mình là nghệ sĩ, phải nói rằng với mái tóc dài lơ xơ cộng với khuôn mặt gầy trơ xương của nó nhìn xa trông cũng hao hao Phan Huỳnh Điểu.
Cũng như bao thằng con trai khác, gà mơ về những mối tình nên thơ như tiểu thuyết. Một sáng nọ, gà cùng đám bạn hổ báo của mình ngồi ăn xôi chém gió thì có một em cáo đi qua. Mái tóc cáo tung bay trong gió, dáng vẻ thướt tha yểu điệu, đôi mắt bồ câu đen láy như có ánh điện giật làm con tim của mấy con gà choai choai như loạn nhịp. Thế là tình yêu đến với gà một cách nhẹ nhàng nhưng đầy xao xuyến tựa như như lúc gà nộp tiền phòng hằng tháng cho bà chủ.
Kể từ lúc ấy, tâm trí gà như bấn loạn, gà cứ nhớ mãi về hôm ấy. Cái hôm mà tuy gà chỉ ăn có dĩa xôi 5 ngàn thôi nhưng gà cảm thấy tâm hồn mình lâng lâng ngọt ngào, gà yêu cáo mất rồi, Đêm từng đêm, trong cái chăn mốc meo bốc mùi của mình, gà mơ về những buổi chiều lãng mạn bên bờ sông không có muỗi, gà và cáo trao nhau những nụ hôn âu yếm.


Tình yêu gà dần một lớn lên, gà quyết định tìm cáo. Sau bao công sức dò la thông tin, gà biết được cáo đang học ở phòng Y. Gà bước vào thì thấy nguyên một bầy cáo già trẻ, lớn bé, béo gầy đủ cả. Gà lên tiếng
-         cho mình gặp cáo với
-         bạn tìm cáo nào, cáo trắng, hồng, xanh, hay tím
-         mình tim cáo hồng ấy
-         cáo hồng đuôi gì ? xanh, đỏ, tím, hồng
-         cáo hồng đuôi hồng ấy?
-         Zậy cáo đó tóc dài hay ngắn, cận hay không, cao hay thấp,...
-         Thôi, cho mình xin, mình tìm bạn cáo hồng......
-         À tui nhớ rồi, bạn là anh gà hôm đó ngồi ăn xôi mà quên kéo khóa quần phải không, ui chao, tụi tui nhắc tới bạn hoài
-         Ah, mình có điện thoại, mình ra ngoài đã nhé
Gà quá ngượng nên tìm cách rút êm. Gà nhớ không lầm thì hôm đó gà mặc cái quần đùi đỏ chấm bi ở trong. Quá mất mặt cho gà nhưng mà khoan, trí nhớ gà bắt đầu hoạt động trở lại, hôm đó gà mặc cái quần thể thao dài thì làm quái gì có khóa quần để mà quên hay nhớ. Vậy là xong, lần đầu tác chiến đã bị lũ bạn cáo làm một phen bẽ mặt, gà nghĩ : “ may mà tụi bạn cáo lừa mình chứ hôm đó mà để cáo thấy cái quần đỏ bi của mình thì không biết chui ở xó nào cho đỡ nhục  !”
Việc không gặp được cáo khiến gà ăn uống không ngon, một phần vì quá si mê cáo, một phần vì mỳ tôm đã hết hạn hơn 2 tháng rồi nên hơi dở. Đêm tới ngày, ngày tới đêm, gà cứ thao thức trong lòng hệt như lúc gà chờ tiền gia đình gửi từ quê lên hay lúc gà biết tin thằng bạn nợ tiền cá độ đang mượn xe máy mình đi dạo.















Một tối nọ gà dạo bước trên con đường đầy bao ni lông và giấy, gà thấy cáo, nàng đang đứng ở một nơi sạch sẽ hơn con hẻm mà gà đang đi. Vẫn là đôi mắt ấy, vẫn là mái tóc kia, con tim gà chợt se lại trong cái lạnh đầu đông. Gà đắm đuối nhìn theo bóng dáng cáo đang thơ thẩn một mình trên con phố đầy gió heo may. Gà tự hỏi cáo đang làm gì ở đây, thì ra cáo đi mua đồ ở tiệm tạp hóa. Cáo hỏi bà chủ quán loại dầu gội sunsilk một lần xả trùng với loại mà gà và lũ bạn cùng chỗ trọ mình vẫn hay dùng. Cái cách mà cáo lấy gói dầu gội rồi khoảnh khắc cáo móc ví trả tiền làm gà thẩn thờ. Rồi trời mưa, quá tuyệt vời. Cáo đứng nép mình bên hiên và gà chạy tới đứng cạnh. Cơn mưa giao mùa rét buốt như làm cho từng đôi lứa nhích lại gần nhau hơn.
Gà đứng đó, thời gian như ngưng đọng lại, gà sờ vào túi và phát hiện ra mình còn 20 ngàn. Dường như khi có tiền thì con người càng tự tin và sáng suốt lạ thường. Gà nói :
-         ấy học ở khoa X đúng không
-         sao bạn biết zậy, mình gặp nhau chưa
-         chưa đâu nhưng mình biết ấy đó ( gà định nói khác đi nhưng lại sợ bị đề cập đến cái khóa quần )
-         zậy à, thế ấy tên gì thế
-         mình là gà công nghiệp, còn bạn chắc là cáo hồng rồi
-         đúng rồi đó, tui là cáo hồng- cáo mỉm cười
-         Thế cáo quê ở đâu thế ?
-        Tui quê ở miền tây lận
-         Miền tây lun à, nghe nói con gái miền tây xinh như hoa hậu
-         Không zám đâu, nhưng xinh như bông hậu thì chắc rồi
-         Trời mưa lâu lắm mới tạnh, bên cạnh có quán chè chuối này bán khá được lắm, gà đãi cáo ly chè nhé
-         Uhm, cũng được, dù sao trời cũng đang mưa
Thực ra thì gà cũng không chắc quán kia bán chè chuối có ngon hay không nhưng kỳ này thì cáo nhất định phải ăn chè chuối. nguyên nhân là vì theo một tập truyện của Nguyễn Nhật Ánh thì trong đó có nói rằng phụ nữ khi ăn chuối sẽ dễ bị xiêu lòng. Nghĩ là làm, vào quán gà hét lớn : “ cho 2 ly chè chuối loại bự !”
Mọi người nhìn gà như một thằng người rừng mới xuống thành thị
“ uhm, nói họ cho ít đá thôi nhé !”, cáo lại cất lên cái giọng mật ngọt làm tim gà như muốn tan chảy
Phải nói rằng năm tháng lang bạt từng đầu đường ngõ phố với lũ bạn đã tôi luyện tài chém gió của gà. Gà huyên thuyên về đủ thứ nào là âm nhạc, phim ảnh, bóng đá, haivl, hoa hậu ( đến chủ đề này thì gà không quên thòng thêm một câu rằng cáo nhìn tựa như á hậu Huyền My làm cáo cứ đỏ mặt mãi). Riêng cáo thì ngồi nghe một cách từ tốn, lâu lâu nàng khẽ cười mỉm giống như Gia Cát Lượng nhìn Trương Phi say rượu rồi lảm nhảm đủ thứ. Thời gian trôi theo từng hớp chè, tới lúc cáo phải về, gà đánh bạo nói :
-         cáo cho gà số điện thoại với
-         uhm, đây nè, cáo đọc hỉ 09xxxxxxxx
-         gà nhớ rồi
-         zậy hỉ, cảm ơn 2 ly chè nghe, tui về trước            nghen
-         ừ, bye


Gà không ngờ mọi chuyện trôi chảy đến thế, chắc là do món chuối thần kỳ kia rồi, oh my chuối. Về đến phòng, gà kiểm tra tài khoản điện thoại, nó báo hết tiền. Gà phi nhanh ra tiệm tạp hóa đầu ngõ mua ngay cái card 2 chục. Gà thầm nghĩ : “ ơn trời, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến thế !”. Số điện thoại cáo đưa cho gà là mạng vina còn gà xài vit teo. Tuy có hơi tốn kém nhưng với gà tình yêu là tất cả. Một thiên đường đầy nắng và gió đang mở ra trước mắt gà. Gà gửi tin nhắn đầu tiên : “Nếu có bản án dành cho anh vì đã yêu em thì anh xin đứng trước toà và nhận bản án chung thân được bên em suốt đời..
Rồi gà nhắn tiếp tin thứ 2 : “Kể từ khi mặt phẳng trái tim anh bị đường vuông góc từ ánh mắt em hạ vào, anh không thể xác định nổi bán kính để vẽ vòng tròn tình cảm của mình nữa
Cáo không hồi âm, gà thầm nghĩ chắc cáo đang say đắm trong những dòng tin ngọt lịm của gà dưới tác dụng của tinh chất chuối.
Để cho tình yêu thăng hoa, gà nhắn thêm một tin nữa : “Trên Trái Đất có 6.000.000.000 người. Và anh không hiểu vì sao anh chỉ nhắn tin cho mỗi mình em. Có lẽ vì 5.999.999.999 người còn lại không thể thay thế được em
Quá tuyệt vời, gà đang mơ về đủ thứ, về cáo, về con đường ngập tràn trái tim. Bỗng điện thoại sáng lên, có tin nhắn mới, gà hồi hộp mở tin và đọc từng hàng chữ đen láy trên màn hình trắng xóa :“ tổ cha mày thằng chó, tuy tao khác mạng với mày nhưng tao phải nói với mày cái này, hiện giờ tao đang nhậu và tao éo phải gay nên mày đừng có nhắn mấy cái tin sến sẩm đó cho tao nữa, tổ cha mày, mày còn nhắn nữa là chết với tao !”
 Gà ngẩn ngơ nhìn đồng hồ, bây giờ mới 10h, đêm còn dài quá !

                              To be continued



Thứ Hai, 1 tháng 12, 2014

CHUYỆN TÌNH NHÀ SÁCH


Tôi có vài đứa bạn khá thân và tất nhiên cũng có những vấn đề khác nhau về mặt tình yêu. Đứa thì tình zuyên cũng khá ổn định mặc dù lâu lâu lại có những mâu thuẫn nhỏ nhặt, đứa thì rất quyết tâm tìm kiếm một tình yêu chân và đã thành công nhưng rồi cũng phải chia tay vì những lý do riêng tư ( có khi là ngớ ngẩn ). Đứa thì từ hồi vào sài gòn thì gặp gay còn nhiều hơn gặp gái, đứa thì mặt ngờ ngờ nghệch nghệch đến độ mọi người phải tự hỏi không hiểu nó sẽ có bồ như thế nào đây. 
Còn tôi, vâng cũng 20 tuổi rồi nhưng tôi cảm giác mình chưa cần zính záng về vấn đề tình cảm cho lắm ( mà nếu như vậy thì chỉ thể là gay hoặc là bất lực – theo lời một người bạn). Thế nên, để theo kịp xu thế thời đại ( thực ra cũng vì do dạo này tôi bị đau chân phải hạn chế đi lại nên có thời gian suy nghĩ về cuộc đời ) , vào một buổi sáng tôi quyết định đi kiếm tình yêu của đời mình
Nơi tôi đến trước tiên là nhà sách. Tại sao lại là nhà sách , vâng sách là nguồn nuôi dưỡng tâm hồn , mà có tâm hồn thì mới nghĩ tới tình yêu dc. Những cô gái mà tôi đang tìm kiếm chắc đang cầm trên tay đọc những cuốn sách về tình yêu nào đó ( đó là suy nghĩ riêng tôi, thực ra mà nói thì nếu ko tìm dc ai thì cũng có cái để mà đọc )
Đến nơi, tôi gửi xe rồi bước vào, mặt dù chân đi lại rất khó khăn nhưng tôi vẫn cố gắng đi đứng đường hoàng mặc dù không ai đê ý làm gì vì họ mãi xem sách ( thực ra có 1 bác bảo vệ nhìn tôi có vẻ thiện cảm ).



Tôi đi vào và tất nhiên là tìm đến ngay hàng sách về cuộc sống về triết lý ..v..v. Có vẻ như dạo này lũ thanh niên trẻ trâu vào xem sách khá đông và phần đông còn lại là những người mọt sách. Tôi hơi nghi ngờ dự tính ban đầu của mình có lẽ mình sai hoặc có khi mình tới không đúng thời điểm vì trời hôm nay khá nắng mà nắng là làm đen da nên các cô gái không thích ra ngoài vào lúc này. Thôi được rồi, tôi tự nhủ : đằng nào cũng tới đây, hãy tìm một cuốn sách để đọc. Tôi nhìn thấy cuốn trò chơi vương quyền , tôi đang xem phim này nên muốn xem thử sách viết sao, thật quái lạ , dường như phim chẳng giống sách. Tôi lại tìm qua bên dãy sách về tâm lý giáo dục , rồi lần qua hàng sách khoa học đời sống. Đang say sưa xem cuốn ảo thuật đương phố thì có một cô gái bước vài. Tôi không nhìn rõ khuôn mặt vào không đoán được tuổi vì cô gái đứng ngược sáng với tôi. Tuy nhiên sơ bộ qua thì thấy nàng mặc áo sơ mi màu trắng, váy hoa, tóc xõa thấp hơn vai chút dáng người cao mà gầy. Khi cô gái đó lướt qua chỗ tôi thì tôi có cảm giác hồi hộp. Tôi cảm giác như người tôi cần tìm là đây, thế là tôi đi theo thôi. Quả nhiên cô ấy chọn cuốn sách về tình yêu cuộc sống ( đúng như tôi suy tính ban đầu ). Mà khoan nãy giờ tôi vẫn chưa thấy rõ mặt bởi vì ở đây đường đi khá hẹp mà nàng ấy không quay đầu lại. Thấy hơi thô lỗ khi cứ đi theo một người nên tôi cũng tìm một cuốn sách ở hàng đó để đứng đọc, tôi đọc cuốn tại sao phải hành động trong đó ghi : “chúng ta nên nhắm đến mặt trăng để có thất bại chúng ta cũng ở đâu đó giữa các vì sao”. Đọc được câu này tôi thấy phấn chấn hẳn lên, thôi thì qua bắt chuyện xem sao. Tôi quay lại tìm người đẹp thì cô ta đi đâu mất tiêu, tôi lầm bầm : chết tiệt , mới có mấy giây mà biến đâu mất, chẻn lẽ cái con ni có phép dịch chuyển hả trời. Nhưng mà cũng chả sao cả, tôi đã tìm ra cô ấy , cô đang ngồi đọc sách ở góc kia. ở đây có chỗ để ngồi đọc ( tât nhiên là free ) là một hàng gế salon quanh một cái cột bê tông. Cô ấy ở góc đối diện chỗ tôi ngồi vì xung quang đã có người ngôi từ trước. Tôi lấy gần đó 1 cuốn sách tên là âm mưu ngày tận thế của Sheldon, thế là tôi nghĩ cần phải có một mưu mẹo nào đó ở đây chứ không thể chờ tiền rơi vào túi được. Đúng lúc đó thì có một chị nhân viên bưng chồng sách mới đi vào để gần chỗ tôi , vừa hay cô gái váy hoa đứng dậy đổi sách khác để đọc và đi qua chỗ tôi . Tôi đã có 1 tác động nhỏ làm cho chồng sách ngã xuống. Là một con người không ai lại không nhặt sách giúp cả. Tôi có thể chắc chắn ít nhất có 3 người đang nhặt sách là tôi, cô nàng và chị nhân viên. Chính lúc này tôi mới nhìn rõ được gương mặt. Chỉ có một từ là đẹp.
Tôi nhanh chóng bắt chuyện
- nhìn bạn rất quen, chúng ta gặp nhau ở đâu chưa
- uhm, chắc có gặp rồi, hôm trước mình ngồi ăn gần nhà thi đấu thấy bạn khập khiễng đi ra
Chết tiêt, lúc nào không thấy thì lại thấy ngay lúc bê bết nhất .phải nói thêm rằng khi nói chuyện với người khác hoặc tôi gọi ta và mi hoặc không xưng là gì hết .
- ah, bữa đó à, tai nạn nhỏ thôi, thế ở đâu mà đi ăn ở đó rứa ?
- mình ở trọ đường Bà Triệu, rứa bạn ở đâu
- ở đâu hả, có biết bài Quốc ca không, tên đường đặt theo tên ông đó 
- mình chỉ biết hát chớ không biết tên nhạc sĩ , tên ổng là chi rứa
- Văn Cao đó
- Bạn đang đọc sách chi rứa, âm mưu ngày tận thế hả, bộ có âm mưu chi lớn lắm hay răng đây
- Ah không, chỉ có âm mưu nhỏ thôi, lớn thì chưa dám
- Mình đi đổi sách đã
Tôi đứng dậy đi theo, lấy cớ là cũng muốn xem sách mới lun. Lại là cái hàng sách triết lý cuộc sống lúc nãy
- tại răng lại đọc sách nj mà không đọc sách tiểu thuyết tình yêu, thấy con gái hay đọc lắm mà
- sách nớ hả, nó phiêu quá nên nhát đọc, sách ni nhẹ nhàng mà sâu sắc hơn. Rứa chéc bạn nj thích sách chi
- sách chi hay đều đọc cả
Rồi chúng tôi cũng quay lại chỗ cũ, đã hết người ngồi, nên tôi ngồi gần cô nàng hơn. Phải nhắc lại đây là một cô gái đẹp nên khi ngồi gần cảm giác hơi hồi hộp. Nãy giò toàn những lời trò chuyện ngắn ngủn không đâu zô đâu hết nên tôi nghĩ cần cái gì đó đột phá hơn. Tôi nghĩ là nên hỏi họ nik face là gì. Tôi móc điện thoại ra ( ơn trời, nếu mấy tháng trước thôi thì chỉ với cái cục gạch tàu khựa thì làm sao mà lên mạng lên face ) đang định quay sang hỏi thăm thì một thằng từ đâu xuất hiện 1 thằng , ăn bận khá lịch sự ( thực ra vì lúc đó tôi đang mặc quần lửng mang dép nên thấy ai quần dài mang giày đều lịch sự cả ) đi tới ngồi ngay chỗ nàng rồi ngồi xuống cạnh đó
Tôi thầm chửi : “ thèn chết dẫm, bộ hết chỗ ngồi hay ren mà mò tới đây”
Bỗng cô gái vỗ vai thằng đó rồi nói
- xô anh không xem sách đi, bấm điện thoại hoài rứa
- kệ, anh không thích
Rồi 2 người có nhưng động tác thân mật. Còn tôi, khổ chủ đã lẳng lặng đi chỗ khác, tìm một chỗ ngồi lấy cuốn tại sao phải hành động ra xem lại cái câu mặt trăng và vì sao. Chéc do giờ ban ngày nên cái câu trăng sao nj không áp dụng được. Tôi ngồi một lúc, hơi thẫn thờ một xí, không đến nỗi tuyệt vọng nhưng có vẻ hơi nghẹn nghẹn, kết quả lần đầu chinh chiến có vẻ như đã thất bại toàn tập . Chờ 2 người đó đi thì tôi mới ra về và giờ ngồi đây viết câu chuyện mà đến hồi kết tôi vẫn cảm thấy ngi ngờ rủi thèn đó là anh trai hay họ hàng gần của cô nàng váy hoa thì sao, sao mình không bắt chuyện họ hỏi thăm thử Chắc tình cảm làm lu mờ lý trí mất rồi. Thôi kệ, cho qua đi !