Thứ Hai, 1 tháng 12, 2014

CHUYỆN TÌNH NHÀ SÁCH


Tôi có vài đứa bạn khá thân và tất nhiên cũng có những vấn đề khác nhau về mặt tình yêu. Đứa thì tình zuyên cũng khá ổn định mặc dù lâu lâu lại có những mâu thuẫn nhỏ nhặt, đứa thì rất quyết tâm tìm kiếm một tình yêu chân và đã thành công nhưng rồi cũng phải chia tay vì những lý do riêng tư ( có khi là ngớ ngẩn ). Đứa thì từ hồi vào sài gòn thì gặp gay còn nhiều hơn gặp gái, đứa thì mặt ngờ ngờ nghệch nghệch đến độ mọi người phải tự hỏi không hiểu nó sẽ có bồ như thế nào đây. 
Còn tôi, vâng cũng 20 tuổi rồi nhưng tôi cảm giác mình chưa cần zính záng về vấn đề tình cảm cho lắm ( mà nếu như vậy thì chỉ thể là gay hoặc là bất lực – theo lời một người bạn). Thế nên, để theo kịp xu thế thời đại ( thực ra cũng vì do dạo này tôi bị đau chân phải hạn chế đi lại nên có thời gian suy nghĩ về cuộc đời ) , vào một buổi sáng tôi quyết định đi kiếm tình yêu của đời mình
Nơi tôi đến trước tiên là nhà sách. Tại sao lại là nhà sách , vâng sách là nguồn nuôi dưỡng tâm hồn , mà có tâm hồn thì mới nghĩ tới tình yêu dc. Những cô gái mà tôi đang tìm kiếm chắc đang cầm trên tay đọc những cuốn sách về tình yêu nào đó ( đó là suy nghĩ riêng tôi, thực ra mà nói thì nếu ko tìm dc ai thì cũng có cái để mà đọc )
Đến nơi, tôi gửi xe rồi bước vào, mặt dù chân đi lại rất khó khăn nhưng tôi vẫn cố gắng đi đứng đường hoàng mặc dù không ai đê ý làm gì vì họ mãi xem sách ( thực ra có 1 bác bảo vệ nhìn tôi có vẻ thiện cảm ).



Tôi đi vào và tất nhiên là tìm đến ngay hàng sách về cuộc sống về triết lý ..v..v. Có vẻ như dạo này lũ thanh niên trẻ trâu vào xem sách khá đông và phần đông còn lại là những người mọt sách. Tôi hơi nghi ngờ dự tính ban đầu của mình có lẽ mình sai hoặc có khi mình tới không đúng thời điểm vì trời hôm nay khá nắng mà nắng là làm đen da nên các cô gái không thích ra ngoài vào lúc này. Thôi được rồi, tôi tự nhủ : đằng nào cũng tới đây, hãy tìm một cuốn sách để đọc. Tôi nhìn thấy cuốn trò chơi vương quyền , tôi đang xem phim này nên muốn xem thử sách viết sao, thật quái lạ , dường như phim chẳng giống sách. Tôi lại tìm qua bên dãy sách về tâm lý giáo dục , rồi lần qua hàng sách khoa học đời sống. Đang say sưa xem cuốn ảo thuật đương phố thì có một cô gái bước vài. Tôi không nhìn rõ khuôn mặt vào không đoán được tuổi vì cô gái đứng ngược sáng với tôi. Tuy nhiên sơ bộ qua thì thấy nàng mặc áo sơ mi màu trắng, váy hoa, tóc xõa thấp hơn vai chút dáng người cao mà gầy. Khi cô gái đó lướt qua chỗ tôi thì tôi có cảm giác hồi hộp. Tôi cảm giác như người tôi cần tìm là đây, thế là tôi đi theo thôi. Quả nhiên cô ấy chọn cuốn sách về tình yêu cuộc sống ( đúng như tôi suy tính ban đầu ). Mà khoan nãy giờ tôi vẫn chưa thấy rõ mặt bởi vì ở đây đường đi khá hẹp mà nàng ấy không quay đầu lại. Thấy hơi thô lỗ khi cứ đi theo một người nên tôi cũng tìm một cuốn sách ở hàng đó để đứng đọc, tôi đọc cuốn tại sao phải hành động trong đó ghi : “chúng ta nên nhắm đến mặt trăng để có thất bại chúng ta cũng ở đâu đó giữa các vì sao”. Đọc được câu này tôi thấy phấn chấn hẳn lên, thôi thì qua bắt chuyện xem sao. Tôi quay lại tìm người đẹp thì cô ta đi đâu mất tiêu, tôi lầm bầm : chết tiệt , mới có mấy giây mà biến đâu mất, chẻn lẽ cái con ni có phép dịch chuyển hả trời. Nhưng mà cũng chả sao cả, tôi đã tìm ra cô ấy , cô đang ngồi đọc sách ở góc kia. ở đây có chỗ để ngồi đọc ( tât nhiên là free ) là một hàng gế salon quanh một cái cột bê tông. Cô ấy ở góc đối diện chỗ tôi ngồi vì xung quang đã có người ngôi từ trước. Tôi lấy gần đó 1 cuốn sách tên là âm mưu ngày tận thế của Sheldon, thế là tôi nghĩ cần phải có một mưu mẹo nào đó ở đây chứ không thể chờ tiền rơi vào túi được. Đúng lúc đó thì có một chị nhân viên bưng chồng sách mới đi vào để gần chỗ tôi , vừa hay cô gái váy hoa đứng dậy đổi sách khác để đọc và đi qua chỗ tôi . Tôi đã có 1 tác động nhỏ làm cho chồng sách ngã xuống. Là một con người không ai lại không nhặt sách giúp cả. Tôi có thể chắc chắn ít nhất có 3 người đang nhặt sách là tôi, cô nàng và chị nhân viên. Chính lúc này tôi mới nhìn rõ được gương mặt. Chỉ có một từ là đẹp.
Tôi nhanh chóng bắt chuyện
- nhìn bạn rất quen, chúng ta gặp nhau ở đâu chưa
- uhm, chắc có gặp rồi, hôm trước mình ngồi ăn gần nhà thi đấu thấy bạn khập khiễng đi ra
Chết tiêt, lúc nào không thấy thì lại thấy ngay lúc bê bết nhất .phải nói thêm rằng khi nói chuyện với người khác hoặc tôi gọi ta và mi hoặc không xưng là gì hết .
- ah, bữa đó à, tai nạn nhỏ thôi, thế ở đâu mà đi ăn ở đó rứa ?
- mình ở trọ đường Bà Triệu, rứa bạn ở đâu
- ở đâu hả, có biết bài Quốc ca không, tên đường đặt theo tên ông đó 
- mình chỉ biết hát chớ không biết tên nhạc sĩ , tên ổng là chi rứa
- Văn Cao đó
- Bạn đang đọc sách chi rứa, âm mưu ngày tận thế hả, bộ có âm mưu chi lớn lắm hay răng đây
- Ah không, chỉ có âm mưu nhỏ thôi, lớn thì chưa dám
- Mình đi đổi sách đã
Tôi đứng dậy đi theo, lấy cớ là cũng muốn xem sách mới lun. Lại là cái hàng sách triết lý cuộc sống lúc nãy
- tại răng lại đọc sách nj mà không đọc sách tiểu thuyết tình yêu, thấy con gái hay đọc lắm mà
- sách nớ hả, nó phiêu quá nên nhát đọc, sách ni nhẹ nhàng mà sâu sắc hơn. Rứa chéc bạn nj thích sách chi
- sách chi hay đều đọc cả
Rồi chúng tôi cũng quay lại chỗ cũ, đã hết người ngồi, nên tôi ngồi gần cô nàng hơn. Phải nhắc lại đây là một cô gái đẹp nên khi ngồi gần cảm giác hơi hồi hộp. Nãy giò toàn những lời trò chuyện ngắn ngủn không đâu zô đâu hết nên tôi nghĩ cần cái gì đó đột phá hơn. Tôi nghĩ là nên hỏi họ nik face là gì. Tôi móc điện thoại ra ( ơn trời, nếu mấy tháng trước thôi thì chỉ với cái cục gạch tàu khựa thì làm sao mà lên mạng lên face ) đang định quay sang hỏi thăm thì một thằng từ đâu xuất hiện 1 thằng , ăn bận khá lịch sự ( thực ra vì lúc đó tôi đang mặc quần lửng mang dép nên thấy ai quần dài mang giày đều lịch sự cả ) đi tới ngồi ngay chỗ nàng rồi ngồi xuống cạnh đó
Tôi thầm chửi : “ thèn chết dẫm, bộ hết chỗ ngồi hay ren mà mò tới đây”
Bỗng cô gái vỗ vai thằng đó rồi nói
- xô anh không xem sách đi, bấm điện thoại hoài rứa
- kệ, anh không thích
Rồi 2 người có nhưng động tác thân mật. Còn tôi, khổ chủ đã lẳng lặng đi chỗ khác, tìm một chỗ ngồi lấy cuốn tại sao phải hành động ra xem lại cái câu mặt trăng và vì sao. Chéc do giờ ban ngày nên cái câu trăng sao nj không áp dụng được. Tôi ngồi một lúc, hơi thẫn thờ một xí, không đến nỗi tuyệt vọng nhưng có vẻ hơi nghẹn nghẹn, kết quả lần đầu chinh chiến có vẻ như đã thất bại toàn tập . Chờ 2 người đó đi thì tôi mới ra về và giờ ngồi đây viết câu chuyện mà đến hồi kết tôi vẫn cảm thấy ngi ngờ rủi thèn đó là anh trai hay họ hàng gần của cô nàng váy hoa thì sao, sao mình không bắt chuyện họ hỏi thăm thử Chắc tình cảm làm lu mờ lý trí mất rồi. Thôi kệ, cho qua đi !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét